Dù sáng em đi học văn hóa, chiều em học nghề tại trường, tối về lại đi phục vụ ở quán ăn nhưng Sơn vẫn luôn là học sinh giỏi nhất lớp với kết quả tổng kết cao. Nghị lực giỏi giang là vậy nhưng vì có hoàn cảnh éo le nên em không dám ước mơ vào đại học.
Đó là trường hợp của em Trương Bảo Sơn là học sinh lớp 12A2, Trung tâm Giáo dục nghề nghiệp - Giáo dục thường xuyên huyện Văn Yên, Yên Bái.
Bố mất khi Sơn chưa ra đời nên nhà nội đã không đón nhận em. Sơn được ông bà ngoại cưu mang. Mẹ đi làm thuê xa nhà, Sơn phải tự lập từ nhỏ. Khi có chút vốn, mẹ về quê mở quán làm tóc thì bất hạnh lại giáng xuống đầu Sơn, cả ông ngoại và mẹ em đột ngột ra đi.
Sau đó, khi ông ngoại mất chưa được 49 ngày, em vừa trải qua cú sốc mất ông thì mẹ cũng ra đi vì đột quỵ khi đang ăn cơm trưa cùng em. Trải qua những mất mát lớn liên tiếp, Sơn bất lực và hoang mang tột độ.
Thời điểm đó em đã thi đỗ vào lớp 10 và chỉ còn bà ngoại già yếu cùng cậu mợ nhưng hoàn cảnh cũng khó khăn. Bà và cậu mợ vẫn động viên em tiếp tục theo học nhưng nghĩ cảnh không ai nuôi được mình và tương lai không biết đi về đâu, nên chỉ học được 1 học kỳ lớp 10 thì Sơn quyết định nghỉ học.
Lo lắng vì không muốn trở thành gánh nặng cho bà và cậu mợ nên em nghỉ học định đi làm kiếm tiền. Tuy nhiên, em cũng không kiếm được việc làm, nên chỉ quanh quẩn ở nhà giúp bà làm nông, trồng rau, nuôi lợn, kiếm củi để có tiền ăn rau cháo qua ngày.
Có một thời gian bà ốm, không có tiền mua thuốc, em đi phơi ván gỗ thuê để lấy tiền mua thuốc cho bà. Đợt đấy bà ho quá, mua thuốc hết mấy triệu, nên em thiếu thốn lắm, chỉ ăn cơm với muối.
Thấy hoàn cảnh Sơn quá éo le, một người họ hàng của mẹ em bà Phạm Thị Hiên (giáo viên tại Trung tâm Giáo dục nghề nghiệp - Giáo dục thường xuyên huyện Văn Yên, Yên Bái), đã vận động Sơn đi học trở lại và đón em đến ở nhà mình tại huyện Văn Yên để Sơn được đi học tại nơi mình công tác. Bà Hiên cho biết mình cũng lớn lên từ thân phận mồ côi nên thương cảm và mong muốn nuôi Sơn ăn học hết lớp 12.
Khi quay trở lại trường học, dù sáng em đi học văn hóa, chiều em học nghề tại trường, tối về lại đi phục vụ ở quán ăn nhưng Sơn luôn nỗ lực học và năm nào cũng là học sinh giỏi nhất lớp với kết quả tổng kết trên 8,2.
Vào các dịp hè, Sơn còn đi làm thuê ở nhiều nơi để có thêm ít tiền trang trải cuộc sống. Nhưng Sơn vẫn là học sinh giỏi nhất lớp, kết quả học tập có thể đỗ được vào những trường đại học lớn, nhưng cơ hội đi học rất bấp bênh vì không có ai có thể chu cấp cho em được.
Nghị lực, giỏi giang là vậy nhưng Sơn lại không biết nương tựa vào ai vì bà và cậu mợ đều khó khăn. Gia tài của Sơn chỉ là một căn nhà cũ nát ở quê. Trong nhà không có vật dụng gì đáng giá, nên em không dám ước mơ vào đại học.
Dù tuổi đời còn rất trẻ nhưng Sơn đã phải chịu quá nhiều thiệt thòi so với các bạn cùng trang lứa. Em đã nỗ lực học hành nhưng với hoàn cảnh quá éo le, em phải đối mặt với muôn vàn khó khăn ở phía trước.